Thứ Hai, 20 tháng 2, 2017

Thế nào là cao thủ?

Thế nào là cao thủ


Buổi tối nọ, tình cờ tôi phải làm "gia sư bất đắt dĩ" cho con trai, anh bạn trẻ của tôi có bài tập đọc là "Đánh Cờ" như thế này:

Chuyện kể ông Mạc Đĩnh Chi đi xứ bên Trung Quốc thấy một cái nhà có treo biển "Trạng Cờ", đồng thời chủ nhân bày bộ cờ bằng ngà tuyệt đẹp ở nơi trang trọng.

Chi thấy lão chủ khí chất cao ngạo nên bước vào thách đấu phân cao thấp.

Lão kia đem bộ cờ bằng gỗ ra chơi, Chi chỉ bộ cờ ngà hỏi: "Sao vậy?" đầy ngụ ý.

Lão "chảnh" khinh khỉnh bảo: "Bộ đó để chơi với bậc quyền quí hoặc kẻ nào hơn cờ ta"

Chi nổi máu nóng, khiêu chiến quyết liệt hơn: "Giờ lấy bộ ngà chơi đi, thua tôi để lại cái đầu, thắng thì lấy bộ cờ cùng cái bảng hiệu của ngài"

Đương nhiên trước lời thách thức như vậy, lão "cao cờ" không cách nào từ chối được.

Truyện kể rằng, trận cờ diễn ra 3 ngày liên tục bất phân, đến tối ngày 3 thì họ Mạc thấy mình túng thế gần thua rồi nên xin tạm nghỉ, sáng mai đánh tiếp.


Tối bậu dzìa thức nguyên đêm tính thế cờ, đột nhiên nghĩ ra nước hay "thần sầu, quỉ khóc" là phế con tốt.

Sáng ra bậu điềm nhiên cầm con tốt đấu quân, lão "cờ cao" thấy vậy chỉ thốt lên ngắn gọn:

"Tuyệt diệu!!!" - đoạn bỏ cờ xin thua. Rồi "Trạng Cờ" gói bộ cờ cùng cái bảng hiệu đưa Mạc Đỉnh Chi.

Chi từ chối không nhận để lại 1 câu: "Bỏ cái bảng hiệu đi."

Phân đơạn văn bản theo tiêu chuẩn S3


Ý nghĩa nhân văn bài tập đọc là: tài năng Việt trừng trị sự hóng hách của người Trung Quốc. Nội dung rất quen thuộc trong thể loại truyện Trạng. C

Về cơ bản là ông con trai của tôi cũng nắm được ý đó nên làm tốt bài tập phía sau.

Còn tôi thì ngồi nghiệm lại cái chân lý: "Thế nào là cao cờ?". Ông "Trạng Cờ" người Hoa trong chuyện kia mới thực sự là cao cờ.

Lật lại câu chuyện, khi Chi tìm kế hoãn binh (xin nghỉ sớm, sáng đánh tiếp) vì yếu thế, Trạng Cờ Trung Quốc có biết không? Chắc chắn biết, vì trình độ 2 người đánh liên tục 1 ván 3 ngày thì khả năng năng nhận định gần như phải tương đương. Vậy mà "lão vẫn cho đối thủ có thời gian phục hồi nguyên khí. Đó là cái cao thứ nhất.

Cái cao đó dẫn đến sai lầm nghiêm trọng vì để Chi tìm ra được nước cờ sấm sét. Lão nhận thua ngay, chứng tỏ trình độ thẩm thấu siêu đẳng. Không loằng ngoằn, nhận đại bại và chịu mất danh dự luôn. Phàm bậc trượng phu, biết cách thắng thì cũng phải biết cách thua, không câu giờ hay chơi tiểu xảo. Đó là cái cao thứ 2.

Có vẻ là tôi đi ngược tinh thần dân tộc. Nhưng chỉ khi dám nhìn vào sự thật một cách khách quan, thì ta mới tìm ra được giải pháp chính xác.

Học cách thành công

Để kết bài nhẹ nhàng một chút: "Chơi cờ hay chơi game để giải trí thì kiểu gì cũng được. Thắng cũng được, thua cũng được... mà thắng vẫn thích hơn"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét